Những đoạn trích dẫn đáng đọc nhất trong “Rừng Na Uy”
Nếu lần đầu đến với văn chương Haruki Murakami thì tôi khuyên bạn nên chọn “Rừng Na Uy” để cảm thấu. Vì sao ư, vì nó đáng để đọc, đáng để bạn lạc vào thế giới ma mị, siêu thực, hầu như dài bất tận và không hề có lối thoát.
Rừng Na Uy khắc họa nỗi cô đơn, mất phương hướng và lạc lõng đến cùng cực của tuổi trẻ thông qua những dòng hồi tưởng của Toru. Hay nỗi buồn vô vọng của Naoko không căng tràn nhưng âm ỉ trong lòng để rồi ngự trị mãi mãi . Và rồi cái chết liệu có chia cắt được mọi dòng cảm xúc vốn đã in hằn trong tâm hồn của mỗi nhân vật.
Đọc tác phẩm này như thấy chính ta trong từng nét tính cách của nhân vật, đã từng chênh vênh, đã từng cháy bỏng như thế nào để một ngày nào cũng sẽ ngồi lại mà hồi tưởng cả cuộc đời mình đã lạc trôi hay như một cánh hoa anh đào rực rỡ ?
Dưới đây là những đoạn trích dẫn sách “Rừng Na Uy” thiết nghĩ các bạn không nên bỏ lỡ:
“Không có chân lí nào có thể làm dịu được nỗi đau buồn khi chúng ta mất một người yêu dấu. Không một chân lí nào, một tấm lòng trung thực nào, một sức mạnh nào, một tấm lòng từ ái nào, có thể làm dịu được nỗi đau buồn ấy. Chúng ta chỉ có thể chịu đựng nỗi đau ấy cho đến tận cùng và cố học được một điều gì đó, nhưng bài học ấy cũng lại chẳng có ích gì nữa khi chúng ta phải đối mặt với một nỗi đau buồn mới sẽ ập đến không biết lúc nào.”
“Nhưng ai có thể nói cái gì là tốt nhất? Đó là lí do bạn cần phải nắm chắc bất cứ thứ gì xảy ra với bạn về nơi mà bạn có thể tìm thấy tình yêu, và đừng lo lắng về người khác quá nhiều. Kinh nghiệm của tôi chỉ ra rằng ta không có hơn hai hay ba cơ hội như thế trong đời, và nếu ta để tuột mất, ta sẽ hối hận trong suốt quãng đời còn lại.”
“Tôi luôn thèm muốn tình yêu. Có lần, tôi đã muốn biết việc làm sao để được lấp đầy bởi nó – được đắm chìm trong tình yêu mà tôi không thể chịu được nữa. Chỉ một lần thôi.”
“Khi ta yêu, điều tự nhiên nhất đó là hãy tha thiết với nó. Đó là những gì tôi nghĩ. Đó cũng là một dạng chân thực mà thôi.”
“Thật khủng khiếp khi làm tổn thương người mà ta thực sự quý mến mà lại không biết như thế.”
“Nhưng có ai dám bảo chỉ thế mới là tốt đẹp nhất đâu? Cho nên cậu cần phải chộp lấy bất kì cơ hội hạnh phúc nào mà cậu có, và đừng áy náy vì người khác nhiều quá. Kinh nghiệm của tôi là chúng ta chỉ có độ hai hoặc ba cơ hội như thế trong đời và nếu để lỡ thì sẽ phải ân hận cho đến chết vậy.”
“Nếu bạn chỉ đọc những quyển sách mà mọi người đang đọc thì bạn cũng chỉ nghĩ những gì mọi người đang nghĩ”
“Tôi vẫn luôn thèm được yêu. Dù chỉ một lần thôi. Tôi muốn biết được yêu đầy phần mình nó ra sao, đầy đến mức không thể chịu được nữa ấy. Chỉ một lần thôi.”
“Không, ngay cả tớ cũng không ngu như thế. Tớ đang chờ sự ích kỉ. Sự ích kỉ hoàn hảo. Giống như, tớ nói rằng mình muốn ăn bánh dâu tây. Và cậu dừng hết mọi việc đang làm để chạy đi mua cho tớ. Và khi cậu thở hết hơi trở về, quỳ xuống và dâng miếng bánh dâu tây cho tớ. Và tớ nói mình không muốn nó nữa rồi ném ra khỏi cửa sổ. Đó là thứ tớ đang tìm.”
“Mình muốn cậu luôn luôn nhớ đến mình. Cậu sẽ nhớ rằng mình đã tồn tại, rằng mình đã đứng cạnh cậu ở đây như thế này chứ?”
“Tôi chẳng có gì nhiều để chuyện trò với ai mà chỉ lui thui với những cuốn sách của mình. Tôi thường nhắm nghiền mắt lại, chạm tay vào một cuốn sách quen thuộc rồi rút lấy hương vị của nó vào sâu thẳm lòng mình. Thế là đủ để tôi hạnh phúc…”
“Cậu không thấy là sẽ rất tuyệt nếu vứt bỏ hết mọi thứ và mọi người để đến một nơi mà mình không biết một ma nào cả ư? Nhiều lúc mình chỉ thích làm như thế. Thực sự là nhiều lúc mình đã muốn, rất muốn làm như thế. Đấy, giả dụ như tự nhiên cậu tốc tớ đến một nơi thật xa, thật xa, và tớ sẽ sản xuất cho cậu một lũ con khỏe như trâu, và từ ấy chúng mình sẽ mãi sống hạnh phúc, cứ việc lăn lộn dưới sàn nhà.”
“Cậu yêu tớ nhiều đến mức nào?” Midori hỏi. ‘Đủ để khiến mọi con hổ trên thế giới tan chảy thành bơ,’ Tôi trả lời.”
“Chuyện gì sẽ xảy ra khi con người mở lòng mình ra? . “Họ sẽ thấy tốt hơn.”
“Tớ không biết cậu sẽ làm gì tớ, nhưng tớ không muốn cậu làm tớ phải đau khổ. Quá đủ rồi. Bây giờ tớ muốn hạnh phúc.”
“Đừng tự trách móc mình… Chỉ những kẻ vứt đi mới làm thế.”
“Kí ức thật ngộ. Khi ở trong tình cảnh, tôi khó mà để ý đến nó. Tôi chưa từng dừng lại để nghĩ về nó như thứ gì khác mà sẽ để lại ấn tượng lâu dài, chắc chắn sẽ không bao giờ hình dung rằng mười tám năm sau tôi sẽ nhớ lại rõ ràng đến thế. Tôi đang nghĩ về bản thân minh. Về cô gái xinh đẹp đang lướt qua. Tôi đang nghĩ khi hai đứa bên nhau, rồi lại về chính bản thân mình. Đó là cái tuổi, cái đoạn mà trong đời khi mọi cảnh trí, mọi cảm xúc, suy nghĩ chỉ quay quanh bản thân mình, giống như chiếc boomerang vậy. Và tệ hơn, tôi đang yêu. Mối tình đầy khúc mắc. Đầu óc tôi không thể để ý đến mọi thứ xung quanh được.”
“Khuôn mặt chúng tôi chỉ cách nhau chưa đến một gang nhưng nàng lại ở cách tôi cả hàng năm ánh sáng.”
“- Cậu có thường ở một mình như thế không?
– Luôn là thế.
– Cậu thích cô đơn à?
– Không, chẳng ai thích cô đơn cả. Tớ chỉ là không cố kết bạn, vậy thôi.”
“Yêu người khác là một điều tuyệt vời, và nếu tình yêu ấy là chân thành, chẳng ai cuối cùng lại bị ném vào một mê cung cả. Cậu phải thành thật với chính mình hơn mới được.”
“Tớ có hàng ti tỉ thứ phải nói với cậu. Trên đời này tớ chỉ muốn có cậu. Tớ muốn gặp cậu và trò chuyện. Tớ muốn hai chúng ta bắt đầu lại mọi thứ từ đầu.”
“Tôi quen đọc sách khuya và ngủ đến tám giờ mới dậy[…] Tôi chỉ là một thằng nhóc bình thường thích đọc sách.”
“’Có lẽ tớ chưa thực sự hiểu cậu,’ Tôi nói. ‘Tớ không được thông minh lắm. Chuyện gì cũng phải mất một lúc tớ mới hiểu ra. Nhưng nếu có thời gian, tớ sẽ hiểu cậu bằng được — hơn bất kì ai khác trên đời này.’”
Nguồn johnvu.info