Chúng ta có phải là rào cản của chính con mình??

Đừng nhân danh vì con mà vô tình làm chúng mất đi nhiều cơ hội

Một bé gái 6 tuổi, gầy gò, nhưng xinh xắn, ánh mắt rất có hồn, và nhìn vào thấy được một tính cách hay ho nhưng rụt rè và ánh lên một nét buồn thoang thoảng. Em được mẹ đưa đến tư vấn về dinh dưỡng! Sau một hồi tư vấn và tâm sự, mẹ em đặt lên bàn cho cô một câu hỏi cuối cùng: Bé gầy nhỏ người như vậy, nhà đang định đợi 1-2 năm nữa mới cho bé đi học lớp 1, vì thấy bé nhỏ quá sợ học không được với các bạn. Bác sĩ thấy sao? – Cô trả lời không nên, vì cô thấy bé chỉ nhỏ người, chứ không nhỏ “não”, và vì bé có thừa thông minh để bước từng bước gạch học vấn, theo độ tuổi của hệ thống giáo dục mà thôi! Cân nặng và vóc hình không liên can gì đến khả năng học tập!

Nhưng cô không thể không buồn! Vì đây không phải là trường hợp duy nhất mà cô từng gặp!
Mong người lớn chúng ta tỉnh táo, không khuôn mẫu gò ép, không giới hạn hoạt động và lựa chọn cho con, chỉ vì “kích cỡ” và “cân nặng” của con, hay bất kì những “tiêu chuẩn” gì khác mà chúng ta không vừa ý vừa lòng!
Đừng đưa ra những định kiến, vì chính những định kiến sẽ giới hạn suy nghĩ của ta về con, và giới hạn luôn cho con trẻ! Vì cách ta nhìn trẻ, sẽ chính là cách trẻ nhìn thấy trẻ đó thôi!

Con người được nuôi dưỡng, không chỉ bằng cơm ăn nước uống, mà còn bằng niềm tự tin và nỗi tự hào, bằng những tôn trọng, và những vuốt ve!

Người đẹp trai đẹp gái hay không, còn quyết định bởi sự tự tin giá trị nội tại bản thân, bởi hạnh phúc và yêu thương, chứ không chỉ bằng môi xinh mũi đẹp mắt bồ câu, hình dáng bên ngoài.

Người thành công hay không, được quyết định bởi sự hài lòng cá nhân, chứ không phải bằng tiền nong, địa vị.

Người hạnh phúc hay không, được quyết định bằng trái tim của người đó, chứ không phải bằng ánh mắt miệng lưỡi người ngoài.

Thế giới phát triển của một con người, có rộng lớn hay không, lại là do tư duy của chính cá nhân quyết định!Tư duy rộng hay hẹp, lại bị ảnh hưởng bởi những tư tưởng mà ba mẹ gia đình rót vào, đun vào từ khi còn nhỏ xíu!

Hy vọng chúng ta, với tư cách những con người “lớn từng trải”, bên cạnh việc yêu thương, tôn trọng, tin tưởng con mình, chỉ làm thêm một việc là mở những cánh cửa cơ hội và khám phá cho con, chứ đừng bao giờ đóng lại những cánh cửa của con mình nhân danh yêu thương bảo bọc!

Vì biết đâu, định mệnh vui vẻ của con, lại nằm sau cánh cửa mà chúng ta vô tình đóng lại, “vì con”?!

Nguồn FB B.S Trần Thị Huyên Thảo

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *